Wednesday, September 26, 2007

Bowing to Columbia

Buổi "nói chuyện" nảy lửa của tổng thống Iran Mahmoud Ahmadinejad tại trường Đại học Columbia mới đây đúng là động trời và thấy cách trả lời + xử sự từ hai phía đều chứng tỏ những điểm nổi bật của hai văn hóa khác nhau này:


Mỹ - bất lịch sự và bully
Nếu đã thù hằn với tổng thống Iran và nước đó thì đừng mời đi còn nếu đã mời thì nên biết cách xử sự. Chứ ai đời khách vừa đến nơi đã kêu người ta là thiếu hiểu biết và độc tài (look who's talking! Nước Mỹ chuyên gia ủng hộ các nước có kẻ độc tài hợp tác với mình). Lại một lần nữa nước Mỹ đã chứng tỏ rằng nếu kẻ "độc tài" chống đối mình thì mình phải dìm nó trước.


Iran - đàn áp và in denial
Việc tổng thống Ahmadinejad phủ nhận sự kiện diệt chủng Do Thái chứng tỏ sự căm thù có thể khiến người giả ngu, giả mù, giả điếc. Ông cho rằng phụ nữ Iran có rất nhiều quyền tự do (ngoại trừ việc phụ nữ không thể travel mà không có một người đàn ông đi kèm, giá trị lời khai của phụ nữ chỉ có giá trị bằng một nửa so với một người đàn ông trước tòa, bị đánh nếu không ăn mặc đủ kín đáo, bị tống vào tù nếu kêu gọi nữ quyền, & một số điểm vớ vẩn khác nữa). Nhưng ngây thơ nhất có lẽ là chuyện tổng thống phủ nhận là nước ông không như Mỹ, không có người đồng tính (which might be true vì ở Iran ai là đồng tính thì bị tử hình rồi còn đâu).

Saturday, September 1, 2007

Love and Disfigurement

I started thinking more about this topic since I got into a 'lil fight with my flatmate and her b/f as we were watching Fantastic Four. (Sorry for spoiling some parts to those who haven't seen it). Basically a guy in the Fantastic 4 became a large, rock-like creature. His disfigurement caused his wife to abandon him but he later found love with a blind woman. I commented that seemed like only blind people could love a disfigured person. OK, I have nothing against disfigured people. I can be friends with, love them in a non-romantic way. Or I can remain loving someone after they become disfigured. But I just can't imagine loving someone who has been already disfigured. Maybe I'm superficial or whatever but part of love, of attraction is the physical aspect, right? I'm not saying they have to be Greek-god looking but at least not making me afraid to look at. Just think about disfigured people in classic literature such as the Hunchback or the Phantom, they both have unrequited love or in Fantastic 4 the writers have to resort to the idea of the love object is a blind woman so it is more believable.

Anyway my flatmate (let's call her A) told me that was so mean. Her b/f (call him B) said what inside was what counted (cliché at best!!!). I asked him: "Would you love A if she were disfigured?" He didn't answer and A was sulking that it was a mean question. Well, either I'm mean or they are naive/hypocritical. Or both.