Sunday, August 9, 2009

Gia - Hell on earth, heaven on earth

Hôm nay dọn đồ để move out tự dưng lại thấy mấy tờ draft viết review cho phim Gia vài năm về trước mà vẫn chưa hoàn thành. Bỗng cảm thấy như tìm lại một phần trong tâm hồn. Hình như những lo toan bộn bề trong cuộc sống đã khiến mình chai sạn mà không thể cầm bút viết tiếp được nữa.



Cô là chuẩn mực của sắc đẹp. Một vẻ đẹp mạnh mẽ, ngang tàng, hoang dại, mê hoặc đến sững sờ. Một con ngựa bất kham, nổi loạn, bốc đồng, coi trời bằng vung. Họ si mê cô như nữ thần. Họ săn đón, ưu đãi, cung phụng cô. Cô sống giữa nhung lụa, những lời tán tụng, những kẻ giàu có thân thế. Dường như không có thứ gì vượt ngoài tầm tay của cô. Nhưng khi ánh đèn vụt tắt, trút bỏ lại những bộ quần áo lộng lẫy, tôi thấy một bóng dáng bơ vơ, ngơ ngác, kiếm tìm thiên đường tình thương mà cô hằng mơ ước từ thủa bé.

Gia là huyền thoại của ngành người mẫu. Thời trang không phải là nghệ thuật, cũng không phải là văn hóa. Nó là một ngành quảng cáo, là tiền bạc. Nó có một ma lực cuốn cả xã hội vào vòng xoáy của nó. Hàng loạt người mẫu, ai cũng giống ai, đẹp đồng đều như một thứ hàng công nghiệp. Nhưng Gia đã thổi hồn vào cái ngành phù phiếm này. Không ngoan ngoãn, tươi cười, mặc quần áo thẳng thớm như những cô gái khác, Gia luộm thuộm, ngổ ngáo, lạnh lùng. Nhưng chính vẻ mặt cá tính của Gia đã mở đường cho cả thế hệ người mẫu "lạnh như tiền" sau này, tuy rằng họ thiếu cái hồn của cô. Đôi mắt của Gia như có một sức hút vô hình, thách thức và bí ẩn, chất chứa một nỗi suy tư. Cô là một hòn ngọc trong đầm mới được khám phá. Tất cả bị thôi miên, điên đảo vì cô. Các hãng lao tới mời mọc, ưu đãi cô. Nhưng ngành thời trang cũng như một thứ ma túy. Nó quyến rũ, hấp dẫn và cực lạc trong phút chốc bao nhiêu thì sau cơn mê quằn quại bấy nhiêu.

Gia thừa hiểu thế giới phù du cô mới chập chững bước vào. Họ không cần "cái tôi" mà chỉ là vẻ bề ngoài họ muốn. Cô là con búp bê để họ chăm chút khi còn đắt giá, là một mỏ vàng để họ khai thác đến khi cạn kiệt. Cô hưởng thụ tiền bạc, danh tiếng, tình dục. Nhưng Gia chưa bao giờ đánh mất chính mình. Trong sâu thẳm tâm hồn, cô mãi là một đứa trẻ khao khát tình thương. Gia trèo lên giường bệnh, nũng nịu như một chú mèo con với Wilhelmina, người đại diện của cô, khi mà các người mẫu khác tất tả kiếm tìm công ty thay thế. Cô khóc lóc, van xin người mẹ đừng bỏ rơi cô. Cô chạy ra ngoài hành lang không mảnh vải che thân, nài nỉ cô bạn gái Linda ở lại với mình. Và rồi cô khóc. Khóc vì cô đơn, vì mọi người cô yêu thương trong đời cứ lần lượt bỏ đi...